Hàn vương An (
chữ Hán: 韓王安, trị vì:
238 TCN –
230 TCN[1][2]), tên thật là
Hàn An (韓安), là vị vua thứ 11 và là vua cuối cùng
nước Hàn -
chư hầu nhà Chu thời
Chiến Quốc trong
lịch sử Trung Quốc.Hàn vương An là con của
Hàn Hoàn Huệ vương – vua thứ 10
nước Hàn. Năm
239 TCN, Hàn Hoàn Huệ vương mất, Hàn An lên nối ngôi.Nước Hàn thời Hàn vương An đã rất nhỏ yếu do sự xâm thực nhiều năm của nước Tần.
Tần vương Chính đang trên đà hoàn thành việc thống nhất Trung Quốc.Năm
234 TCN, Tần vương Chính đánh Hàn. Nước Hàn nguy cấp, Hàn vương An bèn sai công tử
Hàn Phi làm sứ giả, sang nước Tần xin hòa hoãn. Tần vương Chính bèn lưu Hàn Phi ở lại. Được một thời gian, Hàn Phi bị
Lý Tư ghen tài gièm pha và bị Tần vương Chính giết.Năm
230 TCN, Tần vương Chính hạ lệnh đi kinh lược nước Hàn. Hàn vương An biết không thể giữ được bờ cõi, đành thu thập hết sổ sách dâng vua Tần xin đầu hàng. Tần vương Chính đặt đất đai còn lại của nước Hàn làm quận Dĩnh Xuyên.Ông mất ở
nước Tần 5 năm sau (
225 TCN). Nước Hàn tính từ
Hàn Cảnh hầu chia nước Tấn lập quốc đến Hàn vương An gồm 11 đời vua thuộc 11 thế hệ.Hàn là nước đầu tiên trong 6 nước Sơn Đông (tức phía đông
Hào sơn,
Hàm Cốc quan) bị Tần tiêu diệt. Năm
221 TCN, Tần vương Chính hoàn thành việc diệt 6 nước, thống nhất Trung Quốc, trở thành
Tần Thủy Hoàng. Năm
218 TCN, con tướng quốc Trương Bình là
Trương Lương định
ám sát vua Tần nhưng không thành công. Hai mươi mốt năm sau khi nước Hàn mất (209 TCN), các nước Sơn Đông nổi dậy chống nhà Tần, Trương Lương lập một người dòng dõi nước Hàn là
Hàn Thành lên làm vua.